Thánh địa tình hoài

cho tới bây giờ vẫn mộng thấy quả thật đã bay cao quá cao và máu có vị của sắt’

X đã đọc được câu ấy ở một đâu đó, có thể là một dòng diêm dúa ịn lên bức tường trong một triển lãm đương đại nào đó của tộc đồng nghệ sĩ trong vùng chăng? Hắn gọi nghệ sĩ là lũ tộc đồng. Hắn gọi Ngân là tộc đồng thất lạc.

X là một người không có danh tính cụ thể trong câu chuyện này. X thấy tên X không cần vang lên trong lỗ tai của bất kỳ ai để làm rộn họ làm gì. X chỉ là một chữ cái tạm bợ đâu đó nằm bét ở cuối bảng chữ cái có thể tay điếm bút đang dùng để phỉnh phờ với bạn, không cần mắc công nói đến X bằng một cụm dài thòng đầy bổ ngữ, định ngữ vì nó phiền phức còn hơn bầy chó sủa nhặng. X cho rằng bản thân mình thiếu đáng kể đến như vậy đấy.

Vậy X ở trong câu chuyện này như một lá gan biết kể chuyện.

 

Dù chuyến xe đưa X đến với Ngân chỉ mất có hai tiếng đồng hồ vỏn vẹn, hoặc ít hơn nếu X chọn nhằm xe của một bác tài có tay lái bất hảo không kém gì đám học sinh bất hảo vẫn kéo lê những lon ống ở đuôi xe chúng lè vè bên ngoài cổng trường. Khoảng thời gian để co và giãn khoảng cách vật lý giữa hắn và Ngân ngắn tới vậy (hắn còn không dám so với những tộc đồng có thể cách nhau cả ngàn đại dương), nhưng đã phải khá lâu rồi, X còn không thể nhớ nổi là bao lâu, hoặc nói chính xác, là hắn vờ vịt không muốn nhớ, không buồn nhớ. Hắn sợ chỉ khẽ nhớ thôi là buồn tủi quằn quại khắp thân người, là động vào một cánh cửa sẽ bật tung ra bao miền ký ức mà hắn nguyện muốn chôn vùi theo toàn bộ cơn đau thể xác. Để nơi có chúng sẽ hoàn toàn trở thành một phế tích. Ít có ban nhạc nào muốn đến diễn nơi một phế tích.  

Tay X đầy những dấu mưa rơi tạo ra bởi lưỡi manh xe lam còn lạnh hơn cả trái tim Ngân.

 

Ngân từ nhà chùa ra gặp hắn với một khuôn mặt ngọc hơn bao giờ hết, hẳn bầu không khí sạch sẽ chốn thiền tịnh không lấm bụi trần này đã càng mơn trớn vỗ về da Ngân và làm nó sáng lên như một viên ngọc trắng không tì vết. Hắn bắt đầu thấy chân mình không còn chạm đất mấy, não bộ không sai khiến được cái miệng mở ra chào Ngân, cái miệng ngày thường vốn đã không mau lẹ gì cho cam bởi sầu buồn thường trực đè xuống nặng trĩu đôi vai làm răng X lúc nào cũng cắn chặt.

Điều khiến X còn bối rối hơn cả là vào thời khắc này, luồng xung động mạnh bạo rõ ràng đối nghịch với cảnh chùa chiền lảng bảng sương khói, đang chực đẩy hắn quay trở về làm con người ngày đầu gặp Ngân, và trong cơn bị kéo giật về ngày xa xôi trong ngăn tủ ký ức này, hắn tự hỏi là Ngân có đang ở trong cùng một trạng thái giống hắn. Nhập cảnh để quay trở về làm tộc đồng ngày đó của hắn. Ngân ơi.

 

Ngân ơi. Hắn và Ngân quen nhau cũng bởi hai chữ này, được ngân lên cao. Lúc đó trong khuôn viên Đại học Nghệ thuật Cao Lãnh, hắn cố gọi tên người bạn làm bài tập nhóm cùng mình đang ở gần bồn phun nước mê mải nói chuyện với một nhóm người lớp khác. Nhưng người ngoảnh lại không phải bạn hắn, mà là Ngân.

Ngân thời sinh viên bảo với hắn, tớ không biết cụ thể là thế nào đâu, tớ chỉ biết vào một lúc nào đó Bà Trời đã thì thầm xuống tai tớ rằng, có lẽ tớ là một người Chăm thất lạc. Tớ cần tìm cộng đồng người Chăm thất lạc. Ngày nào tớ cũng luẩn quẩn quanh bồn phun nước này, hôm thì chuyện trò rôm rả, hôm chẳng chuyện trò với một ai. Tớ cần nghe ngóng xem tộc đồng thất lạc của tớ đang ở những đâu trên nền đất trầm trọng đang nhức điên lên như một cái chân què này.

X nghĩ nếu đổi lại là người khác mà không phải hắn, lúc nghe thấy những tâm sự đấy có lẳng lặng về viết một lá thư tuyệt giao với Ngân, vì lí do “Cậu là một kẻ ấm đầu, tránh xa chúng tôi ra!” không?

Nhưng Bà Trời cũng khẽ thần giao cách cảm với hắn vào thuở mông muội lạc bầy đó, hắn dám chắc, vì X đã đáp lại Ngân bằng tất cả ngây thơ mà con người của một tộc đồng có thể trao cho nhau. Bằng tất cả kiến thức về người Chăm gom góp trong đầu sau những lần đi workshop của vùng, sau một khắc bão não vội vàng, mồm miệng hắn còn chưa bao giờ được bôi dầu trơn như thế trong đời, nó nói với tốc độ miệt mài, nào là người Chăm họ có ba linh hồn, một ở xương đầu ngón tay, một ở vùng rốn, một ở xương sọ sau đầu, vân vân mây mây, hắn và Ngân hai mình đã vút lên một quãng trời nào đó để cùng xoải cánh, và máu có vị của sắt, có vị của sắt, để níu lại Ngân đứng đây dưới bóng hoàng lan với hắn.

Rồi mình yêu nhau một thời, xa nhau một đời. Rồi mình thành Diễm và Không Diễm. Rồi Mình. Trèo. Lên. Phi. Thuyền. Đến. Đón. Trong. Một. Buổi. Tối. U. Huyền. Lao. Tới. Tương. Lai. Ở. Bến. Đáp. Đời. Nhẹ. Khôn. Kham.

 

Lúc này là bến đáp đời nhẹ khôn kham. Khuôn mặt ngọc của Ngân chiếu vào hắn như một ngọn đèn polo, X bỗng thành trung tâm sân khấu. Lúc này đây dưới sự bảo trợ ánh sáng từ ngọn đèn trối trân kia, X là diễn viên chói sáng nhất.

Ngân bắt đầu cất giọng nói như một người cầm bức thư tuyệt mệnh của bản thân lên diễn thuyết trước nhau. X tẩm ngầm như thể được diễn vai còn lại, vai đối diễn cho vai của chính mình trong phân cảnh gặp gỡ ngày xưa, cái ngày ai ở dưới tán hoàng lan đó cũng là tộc đồng người Chăm thất lạc. Sau một phen hội thoại đó họ còn mở chung trang và gầy ra một cộng đồng những người giống như mình. Trang của họ đã ngừng cập nhật từ vài năm trước. Giọng diễn thuyết bây giờ như lời cáo chung sẽ được đăng lên trang sau khi các thành viên nghe xong và đồng thuận.

 

/đầu là thư

 

“…Tôi từng được yêu người tôi yêu nhất. Ngày đó, tôi luôn vui trong vòng an toàn. Nhưng khi đứng ở mép của cái vòng đó, khi người ngoài kia và những cửa miệng của họ tì sát vào mép cái vòng an toàn của tôi, thì tôi lại nơm nớp hoang mang. Cuộc sống này là một đoạn trường trốn chạy. Tôi chạy tới đâu? Tôi có thể chạy tới đâu? Lúc chúng ta kết giao, tôi những nghĩ tôi và anh có thể nên nghĩa nên tình bền lâu bất kể trời đất sụp đổ. Tôi có lẽ đã chắc mẩm rồi dần dà con người có thể quen với cái khung nhân tạo đó, có thể tìm thấy thanh thản cho đến cuối cùng, hoặc ít nhất, tôi nhủ thầm, không để bị thứ vô hình nọ nuốt chửng. Nhưng tôi tiếc thay, lại không phải một cá nhân như vậy. Sự tình bị nén xuống ấy của tôi chỉ càng chứng minh, tình yêu trong những cảnh huống đặc biệt sẽ biến con người ta thành rồ dại. Và rơi vào trường hợp của tôi, căn bệnh đó lại càng nghiêm trọng lên gấp bội lần. Tôi bị chính nó nuốt chửng, chỏng gọng trong dạ dày của con quái vật xù xì bự chảng. Hàng ngày mỗi khi mặt trời lên tôi lại đã đang ở trong trạng thái sẵn sàng tan biến vào biển a xít nơi dạ dày con yêu quái, quá trình tiêu hóa tôi, phân rã tôi-đó lặp lại hàng ngày. Tôi không biết mình đã bước qua những cảnh trí nào. đó là những đêm đầy nước mắt. đó là những đêm bước qua màn mưa. không có tình yêu của em. tình yêu của em. để làm khô đi những giọt nước mắt. để chấm dứt những đêm mù quáng. để chí ít không lạnh lẽo dù cuối tháng mười hai đắp một lớp chăn mỏng quèn. để môi đừng khô đi vì buồn. nhớ môi ái nhân đến điên. nếu đêm nay em không trả lời tôi sẽ ra sao nữa đây. em đã quên tôi rồi ư. đã quên tôi rồi ư. Tất cả chúng ta, anh-tôi-em đều đã văng ra ngoài biển xa như xác loài sứa dạt theo từng lớp sóng. Ôi giờ đây, tôi ở đây. Thứ rồ dại mà êm ái vô cùng tôi gọi là tình yêu vĩnh viễn nằm trong nếp gấp thời gian. Bởi tôi đã ở đây.” Như một câu thần chú Ngân tự ếm lên người mình, cô nhắc đi nhắc lại việc, cô đã ở đây.

Có thật nó đã nằm vào nếp gấp thời gian?

 

 

/…khúc này trong tai X như những tiếng loa rè… rè… rè… rẹt/

 

 

“...còn nhớ những món ấy không? Đến nhà tôi và bảo thầy me tôi mở cửa, đi thẳng lên phòng tôi ở áp mái. Vẫn còn nhiều lắm, cầm về hết đi. Tôi chưa vứt đi gì cả.”

Từng lời của em như một sự hoàn trả gì đó mà có lẽ chính em không hề có ý đó dù chăng là mảy may. Nhưng trong tôi, mọi kỷ niệm đang tự bật về lại chính tôi. Quay trở lại nơi nó bắt đầu. Bởi chưng nó vốn có thuộc nơi em? Chỉ là em như một tủ để đồ mà ta có thể gặp ở bất cứ đâu, sân bay hay ga tàu. Làm gì có thiên tai hay nhân tai, tủ để đồ này luôn đáng tin và trả lại đồ cho bạn, gọn ghẽ. Tủ để đồ này luôn dửng dưng.

“Ồ, xin đừng nghĩ quá nhiều. Tôi biết có thể trong đầu anh đang chạy những dòng suy nghĩ để tự làm đau bản thân anh. Cái bản chất đa cảm của anh tôi sao còn không rõ. Nhưng cầm về đi, cầm về hết đi. Đó mới là chỗ xứng đáng của những món đồ, kể như anh có chôn vùi hết chúng đi. Tôi nay đã là người ở đây, để chúng tại căn áp mái nhà tôi cũng chỉ như bỏ bẵng chúng.”

Thấy X câm lặng, cô nói tiếp.

“Là tôi phụ anh. Tôi không biết bù đắp sao cho anh mà kể. Là tôi phụ anh khi người tôi yêu thương là cô tình nhân trong tập ảnh loã lồ giấu ở một góc riêng tư nhất trong nhà tôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ vứt nó đi đâu kể cả khi qua lại với anh. Tôi là người ích kỷ. Tôi chạy lên đây rồi, chỉ còn anh ở đó với tấm lòng bị cào nát...”

Cô còn nói mãi, lời nói chảy ra như suối chảy, nhưng như thể X đang ở tít đầu bên kia của con suối, tiếng nói của cô không đến được tai hắn.

If love is a sin. Hắn nguyện trong đầu, ‘Tôi yêu em. Tôi yêu em lắm. Bằng tình yêu mà tôi sẽ chúc phúc cho em để kiếp sau em được đến với người em yêu. Ở một nơi chốn mà em không cần phải tìm đến người như tôi để ôm ấm ức đau khổ.”

Người X lả xuống, cô đỡ lấy hắn, sờ khắp thân người gầy gò của hắn để kiểm tra xem hắn có ổn không. Nhưng mãi tới lâu sau, người hắn vẫn run rẩy không thôi.

collab: tranh Hà bon92

Hết.

(Phần hậu nhân dang dở: Chúng Ta Là Tương Lai)

Previous
Previous

Xuân

Next
Next

City Smoke (crossover)