Bặt âm đầy e lệ
collab: tranh wacky
người ta hỏi cậu bé
cậu câm phải không
không, tôi không câm- cậu bé nói, từng chữ
họ giận
lại một lần nữa
cậu câm phải không
không, tôi không câm
một lần nữa
cậu bé buồn khổ thốt
một người thầy của thuyết hư vô
ra vỗ vào người cậu, tay ông không run
nhưng cũng chẳng còn độ ấm nào
đường nào thế giới này chẳng về với hư vô
có khi nó chỉ là một cục
cứt mũi
trôi nổi đâu đó trên đường băng của vũ trụ này
đường nào cũng thế
cớ sao cậu không nhận
là mình câm
...
vì tôi còn muốn mang những bông hoa
gói vội trong giấy báo
kẹp bức thư viết trên
giấy pơ luy này
cậu đỏ mặt
đem tỏ tình với cậu/kə̰w˨˨/ cô/ko˧˧/ người/ŋɨəj˨˩/ hàng xóm ở phía bên
˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩
˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩˨˨˧˧˨˩ kia giậu gai
tôi-không-câm