Bộ sưu tập âm thanh - số I
Thu âm ngày 10.02.2022 by Psy
Trong lúc hút thuốc ở hành lang, anh nghe thấy tiếng hát vọng xuống từ trên lầu. Tiếng hát xa xăm, vô nhiễm, và mơ hồ, như một bàn tay cẩm thạch gói trong chiếc khăn voan trắng mỏng. Bàn tay chạm vào anh, đi xuyên qua làn da và yên nghỉ ở đằng sau gáy anh. Những ngón tay dài nằm giữa bờ của xương thịt thực và thinh không vô-thực.
Người nữ nào đã hát? Nàng tụng ca hay khóc than điều gì?
Giữa quãng thời gian ngắn ngắn ngủi từ khi nàng cất lời cho đến khi tiếng hát chìm vào biển của quá khứ, cánh cửa khép, và điếu thuốc cháy hết, anh đã tự hỏi nhưng không thể có câu trả lời.
Chắc hẳn anh đã nằm mơ thấy tiếng hát. Một ảo ảnh - một tấm gương - một lát cắt từ một thực tại khác: Anh thấy mình lại đứng ở hành lang đó, hút một điếu thuốc để trút bớt gánh nặng ngày dài, và rồi nàng hát. Từ trung tâm của tiếng hát ấy, đại dương của thực tại rẽ sóng làm đôi, mở ra một con đường tăm tối đi về nơi-không-ai-biết. Anh đi vào con đường, lắng tai nghe tiếng hát lẫn vào tiếng ì ùng của sóng dữ trên đầu. Hơi biển bủa vây lấy anh, cát bùn dưới chân dớp dính và trơn trượt, những phiến đá trơ trụi nghiệt ngã nằm ngả mình vào đám rong rêu rối rắm. Những con cá rực màu dần bị thay thế bởi loài thủy quái đáy sâu, tất cả chúng bơi ngấp nghé gần anh, giương những đôi mắt hoặc sáng quắc hoặc mù lòa về phía anh, tất cả chúng yên lặng, người nhẹ nhàng lắc lư trong làn nước tựa bị thôi miên. Bóng tối nặng nề hơn và rên rẩm như một người ốm nặng - một bóng tối biết thở, một bóng tối chảy mồ hôi, một bóng tối trào máu dạ dày vì buồn đau.
Tiếng hát vẫn xa xăm, nhưng không còn trong suốt và xuyên thấu, nó đục dần rồi hòa vào làn hơi nước đang thấm lạnh người anh. Anh tiến mãi vào bóng tối, lòng vừa e sợ vừa rưng rưng. Ở phía cuối của con đường chia đôi đại dương, chắc hẳn anh sẽ chạm mặt thung lũng của cái chết. Chắc hẳn anh sẽ chạm mặt những giấc mơ của mọi con hồ và mọi cơn mưa trên thế giới này. Chắc hẳn anh sẽ chạm mặt tấm lưng bạc màu mênh mang của người đàn bà đã sinh ra anh hay sinh ra thế giới. Chắc hẳn anh sẽ chạm mặt một khối cầu cô độc giam giữ sự phi lý vô cùng của đời người. Chắc hẳn anh sẽ chạm mặt thứ gì đó anh sinh ra để đi tìm dưới cái lồng kính mỗi lúc một đè nặng của tiếng hát thiên khải này?
Hiển nhiên anh không thể có câu trả lời. Chắn hẳn đó chỉ là ơn gọi.
Christ in the Sepulchre, Guarded by Angels - William Blake