Ghi-vắn
./.
Đó là một cảm giác kỳ cục.
Kể cả trong một giấc mơ; hoặc vì đó là một giấc mơ. Bế trên tay một người lớn, hơn nữa lại còn là thân xác của chính mình, trần truồng, lạnh ngắt. Tôi không nghĩ rằng tôi trong mơ đã chết, nhưng cái tôi ấy cũng không hề có dấu hiệu của sự sống. Khi tỉnh lại, cái cảm giác sức nặng đè lên đôi tay vẫn còn, tựa như của một hình nhân sáp, hoặc cao su đặc ruột.
./.
"Điều ngu xuẩn nhất một người có thể làm, là đau khổ vì một cái chết."
./.
Trước khi quay lại Dallas, Amanda tặng tôi một hộp nến tên là Autumn Night. Cô bé nói, It reminds me of you. You smell like Fall.
./.
Rồi nàng đọc cho tôi một khúc trong chương đầu cuốn Xuân Yến, đoạn nói về người viết văn và nghiệp viết, về mối quan hệ nguy hiểm và đầy thương tổn. Tự nhiên tôi muốn ngả đầu vào thành lan can khu tập thể cũ này, trong không gian hỗn tạp nhiều loại âm thanh khác nhau, trong mùi vị cà phê đang phai dần đi, trong giây phút nàng mải miết đọc những câu chữ của An Ni Bảo Bối và tạm bỏ quên thực tại; cứ như vậy tự do trầm mặc, tùy ý buông thõng cả ánh mắt và sắc thái biểu cảm, không cần để ý đến điều gì khác.
Lý do quay về mảnh đất này có lẽ chỉ cần nhiêu đấy là đủ rồi.
./.
The cigarette after sex.
Có lẽ là điếu thuốc cô độc nhất trong cuộc đời 1 người phụ nữ.
./.
Mùa hè năm đó tôi chia tay với Hiện tại.
Nơi ấy có người tình hoàn mỹ, chỉ cách một cái gật đầu để thốt lên lời thề cùng nhau đi đến đầu bạc răng long. Nơi ấy có một nhành cây, che đi tầm nhìn trước cửa sổ phòng ngủ, ánh sáng vĩnh viễn chỉ là một mảnh bập bùng phía bên kia màn che. Nơi ấy có bạn bè, mỗi tối cùng nhau cạn ly tuổi trẻ tùy ý. Nơi ấy có khói thuốc, nghĩ về quê hương xa lắc xa lơ. Nơi ấy có thẻ tín dụng, có nhà, có xe; có tất thảy thành tựu của nửa thập kỷ lang thang với trưởng thành. Nơi ấy có một bản ngã, có đủ tự do, có đủ cô liêu, có đủ hoang tàn, cũng có đủ mạnh mẽ. Nơi ấy có một giấc mơ, cũng lại có một hạnh phúc
Chỉ là nơi ấy không có kết cục của Quá khứ đã bị bỏ rơi.
./.