.this is not how i want to be seen right now.
वर्षा
.this is not how i want to be seen right now.
tôi quyết định viết về sự kết thúc trước, dưới những khả thể tỉ như cái cuối cùng cũng như cái đã bắt đầu, lặp lại nó nhiều lần nữa trong một dãy câu chuyện. chúng đi đôi, song hành và soi chiếu cho nhau, cái mở đầu và cái kết thúc.
“as above so below, as below so above”
như thể chúng đối xứng và soi chiếu cho nhau, những trạng thái tách biệt của hai mặt riêng rẽ phản ánh trên dòng sông lấp lánh cùng lớp sóng lăn tăn.
nhưng liệu chúng có phải như thế không? dù tôi cảm thấy ưa thích vẻ đẹp của phép so sánh ấy. sự tương phản và đối chiếu. nó có nói về hai thứ riêng rời.
…
chúng tôi còn sống và còn đang lớn. đó là một sự thật mang tính vĩnh cửu hằng hà. còn sống và còn đang lớn. chưa phút giây nào thời gian đương ngừng lại như thể chúng tôi đã đi đến hồi kết, và mọi thứ đóng băng - cho đến khi chúng tôi thực sự có một cảm giác kiểu ấy. không phải vì chúng tôi nghĩ là có một cảm nhận như thế để mà sinh ra nơi tôi cảm giác y vậy.
nhưng liệu chúng có phải như thế không? ý nghĩ về một nhận thấy nên mới sinh ra những cảm nhận, hay ở chúng tôi một điều như vậy nên mới nảy mầm dòng suy nghĩ? liệu chúng cũng là một phép so sánh của hai vật thể tương phản và đối chiếu?
rõ ràng chúng tôi vẫn còn đang lớn lên và phát triển, cho đến cả khi chúng tôi thực sự lớn hơn và ngưng phát triển thì chúng tôi vẫn còn sống. dẫu biết tất thảy rồi sẽ diệt vong, nhưng chúng tôi không nhìn ra cái chết, ít nhất ở trong giây phút nầy. chúng tôi không bất tử, nhưng cũng sẽ chẳng thể nào ngừng sống.
[đột nhiên tôi không còn ghét sự sống nữa. có lẽ sự sống cũng chính là cái chết. có lẽ chúng tôi đã chết nhất khi đang còn sống. những phân mảnh rời rạc của ký ức bắt đầu có sự đan xen hợp lệ]
hiện tại, thời gian có lẽ vừa mới ngưng, khi chúng tôi chấp nhận một cái chết như là sự sống, và khi sống cũng có nghĩa là chấp nhận toàn bộ sự chết.
nhưng đồng thời thời gian vẫn tiếp tục men theo dòng chảy, nó có bao giờ ngưng chưa hay luôn luôn đồng bộ cùng mọi ý thức xuôi cùng vô thức, và khi đưa ra những lời nhận định này. chúng tôi đón nhận toàn bộ tiềm thức của mình; người ta hay bảo phần lớn dành đến 90% sống trong tiềm thức một cách cố ý nhất dịnh, nhưng hiếm khi tôi để ý chúng tôi thực sự hoạt động theo phương pháp ấy. chúng tôi chìm nghỉm giữa nhận diện tất thảy hư vô, để ý tuyệt nhiên mọi điều là vô nghĩa, cũng như vô vọng lạc lõng trong tỉnh táo tột độ. ý thức, vô thức. chúng phản ánh lẫn nhau dưới mặt sông sóng sánh tròng trành.
ký ức im bặt, nó bắt đầu trở nên mù mờ hơn nữa, những ảo vọng tan vỡ và hoang mang thực tại kéo nhau mòng mòng. trời bắt đầu tối rồi, có lẽ thời gian thực sự tồn tại. người ta vẫn bảo nó chỉ là một thước đo mà con người dệt nên, thời gian ấy. nhưng khi chúng tôi, lại một lần nữa, về với sự cưỡng ép của cối xoay quay mòng mòng, chúng tôi mất hết đi khả năng nhận biết cái gì là ở giữa hay bất kể mọi điều ý niệm. không có tính nhị nguyên, có lẽ mọi thứ đều chỉ là một phạm trù.
vùng đông và vùng tây không có thật, chỉ có nơi mặt trời hiện rõ và nơi mặt trời mất tăm.
nhưng đồng thời, vẫn luôn là thế ấy: “as above, so below”. chúng tôi vẫn kẹt trong ranh giới một và một hai và hai. phân mảnh ký ức lần nữa rời rạc hơn bao giờ hết. tôi sợ chúng tôi đang ảo tưởng, có lẽ chúng tôi chỉ đang ngộ nhận.
hoặc là chúng tôi đã chết rồi.
….
đi
chúng tôi vẫn men theo con đường chạy dọc. đôi khi nó chạy ngang, nhưng chẳng bao giờ chạy xuôi một miền, không có gì mượt mà hay thẳng tắp. nó quanh co ngoằn ngoèo và xiên xiên vẹo vẹo. mọi thứ trở nên điên cuồng mỗi một bước chân chuyển tiếp. nó đi tới tấp, nó đi xuôi ngược. nó muốn vòng về, nhưng khi vòng về nó lại đi những con đường khác lạ không quen, nó đi hẳn sang một hướng khác ở phía đằng sau nhưng vẫn tưởng như là đang vòng về.
liệu chúng tôi có đang giữ cái xác của mình, hay chúng tôi là những xác chết biết đi? cái có và cái không cũng như sự chết và sự sống luân hồi xoay chuyển. đi. và những xác chết biết đi nối tiếp đuôi nhau cùng một mục đích. nhưng những con đường vẫn không chịu thẳng tắp, chúng quanh co ngoằn ngoèo và xiên xiên vẹo vẹo.
hình như chúng tôi vẫn còn đang sống. ký ức phân tán từng mảnh đất xa lạ. mọi điều chúng tôi biết về nó mỗi lần lại một khác. có những khi nhắc lại quá khứ trong cái nghĩa tưởng như là, chúng tôi thấy mình kể về những chiều không gian khác nhau. những câu chuyện bắt chéo trái ý mong muốn: bóng dáng khác thường, sặc mùi bịa đặt. đôi khi ngớ ngẩn, nhiều lúc vô lý. đơn cử như việc chúng thuộc về những vùng đất khác lạ xa xăm, vùng đất xám khói phủ đầy sương rêu. quá khứ lẫn lộn không cách nào phân biệt bằng câu từ lý lẽ, chồng chéo những giấc mơ lộn xộn xen lẫn thực tại.
nhưng điều đó không còn cần thiết nữa rồi. bước chân chúng tôi cứ thế liền nhau kể cả khi chúng tôi đã dừng. mạch nối mạch vì dòng chảy của thời gian là mãi mãi, dẫu phạm trù thời gian và khái niệm nó được từ ngữ dệt thêu trong ranh giới loài người.
cũng có khi chúng tôi đã dừng lại ở đâu đó, nhưng thời gian vẫn vùn vụt chạy, và chúng tôi không biết mình đã đi hay chưa. không gian không bóng hình âm thanh hay màu sắc, không phải hư vô, cũng chẳng phải một chiếc hộp thiếc đứng dựng. chúng tôi không biết mình đang đứng ở đâu, có khi chúng tôi chưa bước chân đến một điểm nào.
không đi. đi. mỗi bước chân chính là một điểm dừng và tương tự khi đứng lại là sự kế tiếp. trong chuyển động đương đại, khoảnh khắc đứng yên đồng thời một động tác nối liền. không có điểm ngưng đọng, và nếu thời gian thực sự không tồn tại, vận động cũng chưa bao giờ có mặt nơi đây.
vạn vật có thực sự đan xen đối chiếu cho nhau? nếu từng bước chân không mang tính nhị nguyên mà đều là một sự liền kề tiếp nối không kết thúc? niết bàn có phải là kết thúc, hay khởi đầu của toàn thảy vũ trụ? chẳng phải niết bàn là trở về cái không.
étoile vẫn cứ hỏi và tôi còn hỏi nhiều nữa. chúng tôi sợ những cơn ám ảnh xoay mòng. nên đi thì vẫn là đi, tôi sợ phải ngoảnh đầu lại thêm lần nữa, mặc dù tiến tới chưa chắc đã có cái gì khác hơn. rồi lại quay về, rồi sẽ phải đi. rồi sẽ đến lúc.
.
“as above so below, as below so above
with this knowledge alone, you may work miracles”
tôi luôn ưa thích những hình ảnh mang tính phản chiếu và soi bóng cho nhau. màu trong suốt và đen ngòm của mặt phẳng gương chiếu và tấm màn vũ trụ. khi anh nhìn tôi và khi tôi nhìn anh. khi étoile đối diện nicholas và ngược lại. mặt trời và mặt trăng. đứa con của vì sao và đứa con của vì sao.
nhưng bạn không tương đồng vì sao hay vì sao tương ứng bạn. bạn chính là những vì tinh tú rải rác. ký ức không thuộc vùng bạn mà lại riêng rẽ tách đôi. cái thì một vật thể nhất định và cái là hai thực thể không mối liên kết.
rốt cuộc mọi thứ có mang tính nhị nguyên?
bản dịch đúng phải là “the above is from the below and the below is from that which is above”
và như thế, chẳng có gì soi bóng và đối chiếu. hình ảnh tương đồng cũng như phản ánh không có thực. không gì kề cận giữa cái này sang cái khác. tất cả đều về một.
nhưng liệu chúng có phải như thế không? khi một quá khứ chết không còn hay bản thân quá khứ nói riêng không có liên kết với một tôi đang tồn tại? giao thoa giữa mọi miền ký ức nếu không làm nên tôi mà tự nó riêng rẽ vật thể tách rời. tôi không thoải mái, với bất kỳ suy nghĩ nào. chúng quẩn quanh là tôi và đồng thời thuộc những chiều không gian hay thậm chí vùng miền xa lạ. biệt lệ. không là, là. cái có, cái không.
tính không không phải vì /không là/, mà những gì làm nên “nó” không phải tự nó, mà tất cả những thứ không phải nó.
rốt cuộc nó cũng chẳng khác biệt mấy với tất thảy vạn vật. có lẽ tất thảy vạn vật đều là một.
khi dùng từ “là một”, tôi đã nói không phải. chúng chưa đủ thỏa, hoặc đủ chín muồi nhưng cái tôi đây thực không chỉnh làm sao để cho phép nó dừng lại ở đấy. /tất cả đều là một/ một sự kết thúc, nhưng tôi nhất quyết phải để nó về cái không. cho đến bao giờ thì nó mới là /cái không/?
chúng tôi chỉ biết cần·phải·tiếp·tục, những xác chết sống dậy như chưa từng vật vã, chúng tràn đầy sinh khí hơn tất cả. rồi sẽ phải chết, nhưng chúng tôi không thấy được điều ấy. đều là một mà thôi.
rồi sẽ đến lúc.
nhưng tôi không muốn bạn nhìn thấy tôi vào ngay lúc này.