// NHỮNG NGƯỜI GIỮ XÁC CHẾT //
Ký ức, hiển nhiên, là một thứ chúng ta được lập trình để lưu giữ - nhưng con người, trớ trêu thay, lại không phải là một cỗ máy nhớ. Chúng ta lưu giữ ký ức bằng rất nhiều khả thể của thực hành này: hoặc như một bản năng để sinh tồn, hoặc như một dạng thức của tình yêu và thù hận, hoặc như một sự hiến dâng, diệt ngã, hoặc như một sự ích kỷ, tư hữu. Việc lưu giữ ký ức giữa các cá thể người và các nhóm người cũng hàm chứa nhiều sự khác biệt: hoặc chung chung, quân bình, hoặc đi tới cực hạn.
Câu hỏi khi chúng tôi ngồi lại với nhau là: Con người có thể đi đến những cực hạn nào để lưu giữ ký ức? (How extreme can you get to preserve your memories?)
Với câu hỏi đó, chúng tôi đẵ đặt ra một prompt/lời gợi như sau để cùng các bạn suy tưởng và sáng tạo với chúng tôi:
NHỮNG NGƯỜI GIỮ XÁC CHẾT
Sau sáu tuần hè rất dài và rất ngắn, chúng tôi không có gì hơn ngoài một tấm cảm động dệt gấm thêu hoa, khi thấy bạn bè của Tiếng-Thét hoặc chào đón, cưu mang, hoặc xúc tác, va đập, hoặc cơi nới, biến hóa với ‘Những người giữ xác chết’. Mọi điều nảy nở từ các bạn thông qua lời gợi này đã vượt qua tinh thần gothic tưởng như đóng đinh vào chủ đề, để đi đến sự rộng rãi trong các chiều suy tư và cảm nghiệm.
Cảm ơn các bạn vì đã bước đi bên cạnh ‘Những người giữ xác chết’. Xin mời thưởng thức những tác phẩm đã ra đời từ lời gợi này trên website của chúng tôi.
Mong lại được các bạn cùng chơi trong những dịp prompt tới!
Tranh: Gustave Doré
Những người giữ xác chết
Phan Nguyên
Tôi là cây gai độc
Vũ Hương
Tình yêu của em đến đây là hết
Phong thư cuối anh đã cất đi đâu?
NHỮNG NGƯỜI GIỮ XÁC CHẾT
Strix
.this is not how i want to be seen right now.
वर्षा
Bookmark tháng 5
R.
Một mặt trời
Ngô Hoàng
Bóng của chúng tôi kéo dài ra phía trước, ngả nghiêng như sắp đổ khi tiến lại gần hơn những chân núi, như thể mặt trời đang chạy trốn khỏi chúng tôi, hoặc đang chạy trốn khỏi nơi chúng tôi sẽ đến, có kẻ trong đám bảo vậy. Cái nóng ban ngày làm chúng tôi mụ mị đầu óc, nhiều người đã quên mất họ đến đây để làm gì.
Tấm gương mùa thu
Nguyễn Vũ Hiệp
Tấm gương nhăn
trời soi bóng
hồ mưa thu.